Không chịu nổi cú sốc mất con, vợ Giả Quốc Khánh xỉu ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh lại, cô ấy không ngừng đấm ngực than khóc, vừa trách móc chồng vừa dằn vặt bản thân. Cứ thế suốt hai ngày trời không ăn không ngủ, đầu óc cô ta bắt đầu xuất hiện tình trạng hỗn loạn. Nói năng điên khùng, thoắt khóc thoắt cười ngô nghê ngờ nghệch. Dần già, trí nhớ trở nên lộn xộn, có đôi khi ngay cả chồng mình cũng không nhận ra.
Giả Quốc Khánh sợ hãi, không dám đối diện với lỗi lầm của mình nên lo xong mồ mả cho con, hắn liền vác cuốc xuống ruộng làm việc, để vợ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cứ nghĩ rằng yên tĩnh một vài ngày sẽ nguôi ngoai thôi ngờ đâu sau khi hết giờ làm về nhà thì chẳng thấy bóng dáng vợ đâu cả, hắn chạy khắp đầu làng cuối xóm, sang cả nhà cha mẹ vợ cũng không tìm được.
“Không có thư giới thiệu trong người, tôi đoán cô ấy sẽ không đi xa, nhưng tôi đã tìm ròng rã suốt bao năm trời mà vẫn bặt vô âm tín…” nói tới đây, vành mắt Giả Quốc Khánh đỏ bừng, những giọt nước mắt ân hận lăn dài.
Là hắn có lỗi với vợ con. Nếu hắn không bất cẩn hời hợt, thì con trai không phải chết oan uổng, vợ không phải thương tâm đến độ hoá điên hoá dại đi lang thang ở đâu không rõ. Gia đình ly tán, tan cửa nát nhà, trăm sai ngàn sai tất cả là do một mình hắn gây nên!
Triệu Đại Phi khe khẽ thở dài: “Thế sao anh không báo công an?”
“Báo rồi…” Giả Quốc Khánh đờ đẫn lắc đầu. Hắn đã báo, chính quyền địa phương cũng rất tận lực hỗ trợ tìm kiếm, nhưng không có kết quả.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư, đúng là phúc bất trùng lai hoạ vô đơn chí.
Một lát sau, Văn Trạch Tài lên tiếng: “Anh xuôi xuống phía Nam, đi dọc theo đường thuỷ, nhưng phải nhớ tuyệt đối không được đi qua cầu. Bất kể là cầu gì, to nhỏ thế nào, dài ngắn bao nhiêu cũng không được phép đi qua. Chỉ cần nhìn thấy hình dạng cái cầu là phải tự nhắc nhở mình, không được bước chân lên!”
Thoạt đầu, Giả Quốc Khánh cứ nghệt ra, tận tới lúc Triệu Đại Phi đưa mắt ra hiệu hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, rối rít cười cười khóc khóc: “Đa tạ Văn đại sư chỉ điểm, đa tạ ngài đa tạ ngài…Đây…đây là lễ tạ…”
Giả Quốc Khánh luống cuống lấy ra chiếc vòng tay bạc được cất kỹ trong túi áo ngực. Đây là kỷ vật hôm cưới hắn trao tặng vợ và cũng là thứ quý giá nhất trên người hắn ở thời điểm hiện tại.
Bao năm nay Giả Quốc Khánh luôn giữ vòng tay bên mình, mượn vật nhớ người.
Thật ra hắn đã nghĩ tới chuyện xem bói từ lâu rồi nhưng khổ nỗi trong túi rỗng tuếch không có lấy một đồng nên cứ lượn lờ do dự trước cửa mãi. Hôm nay trông thấy Văn đại sư, hắn liền đánh bạo đi vào. Và Văn đại sư đã không làm hắn thất vọng. Giả Quốc Khánh vui mừng vô cùng, cam tâm tình nguyện lấy báo bối ra để tạ lễ.
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lại từ chối: “Cứ giữ lấy đi, lần sau đưa tôi cũng được, hy vọng lúc ấy sẽ có chị nhà đi cùng anh.”
Giả Quốc Khánh xúc động xoa xoa cặp mắt đỏ ngầu. Hắn đứng dậy, cung kính cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn vô hạn rồi xoay người, quyết tâm lên đường đi tìm vợ.
Khách này vừa đi khách khác lại tới, Triệu Đại Phi chủ động tiếp đón rất nhiệt tình và thuần thục.
Giờ cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều, có thể tự mình đảm đương, không cần sư phụ kè kè bên cạnh giám sát nữa rồi.
“Chà, tiệm đoán mệnh của Văn đại sư đắt khách quá!”
Bất ngờ, một giọng nữ mềm mại từ ngoài cửa truyền vào.
Văn Trạch Tài ngẩng đầu, liền trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trong chiếc sườn xám bằng vải gấm nhung màu xanh ngọc bích, rất sang trọng và quý phái.
Dường như ngay tức khắc, mọi thanh âm trong cửa hàng đều im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào từng bước đi uyển chuyển và cử chỉ tao nhã của cô gái đó.
Người con gái thướt tha, yêu kiều đi phía trước. Theo sau là một anh chàng cao to uy vũ (1), mặt mày lạnh te không cảm xúc, trong mắt chỉ chứa đựng duy nhất người phụ nữ trước mặt mình.
“Đồng chí Mã, xem ra tâm nguyện của cô đã đạt thành”, Văn Trạch Tài ý nhị liếc qua chiếc vòng tay bạch ngọc được thay thế cho cặp vòng phỉ thuý trước đây.
Mã Ái Hương hơi nâng cánh tay, mỉm cười duyên dáng: “Tất cả đều nhờ ơn Văn đại sư.”
Những ánh mắt hiếu kỳ tò mò vẫn mải miết bám riết không rời. Người đàn ông trực tiếp đứng chắn phía trước, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng lia một vòng. Mấy vị khách trong tiệm không rét mà run, nhanh nhanh chóng chóng tính cho xong rồi vội vàng chuồn lẹ.
“Đều là do phúc phần của cô”, Văn Trạch Tài cảm khái nhớ lại lần đầu tiên Mã Ái Hương tới đây. Hôm đó anh đã phán khả năng thoát kiếp của cô ấy rất thấp, chỉ có ba phần mười mà thôi. Vậy mà cô ấy đã thành công, đường phu thê của hai người họ nối liền một mạch chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Mã Ái Hương mỉm cười, khẽ giật nhẹ gấu áo người đàn ông vẫn luôn đứng phía sau mình. Anh ta thò tay vào túi áo, lấy ra một mảnh giấy đặt vào tay cô ấy.
Mã Ái Hương chuyển tờ giấy qua cho Văn Trạch Tài: “Bạn tôi mong mỏi được một lần gặp Văn đại sư.”
Văn Trạch Tài nhận lấy, bên trên viết ba dòng chữ, lần lượt là tên họ, số điện thoại và địa chỉ.
“Đây là số điện thoại nhà riêng, Văn đại sư có thể tuỳ ý gọi tới bất cứ lúc nào”, vừa nói Mã Ái Hương vừa duỗi tay ra. Người đàn ông phía sau liền đặt vào đó một chiếc túi nho nhỏ.
Mã Ái Hương đẩy tới trước mặt Văn Trạch Tài: “Còn đây là một chút tâm ý của tôi, mong đại sư đừng từ chối.”
Văn Trạch Tài mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động.
Nói là điện thoại di động thì cũng chưa đúng lắm, bởi vì phải mấy năm nữa người ta mới cho ra mắt chiếc điện thoại di động đầu tiên. Cái này có lẽ là phiên bản thử nghiệm đời đầu cũng nên.
Mã Ái Hương hoà nhã nói tiếp: “Có chiếc điện thoại này rồi, từ nay về sau chúng tôi cũng dễ dàng liên lạc với Văn đại sư hơn. Hoặc giả có bạn bè quen biết nào muốn xem bói đoán mệnh thì tôi giới thiệu cũng thuận tiện hơn.”
Tuy nhiên, món quá này quá giá trị, Văn Trạch Tài ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì tôi cũng có một phần quà đáp lễ.”
“Ồ”, Mã Ái Hương thích thú nhướng mày, “không biết Văn đại sư sẽ tặng tôi cái gì?”
Mã Ái Hương là thương nhân, đương nhiên Văn Trạch Tài biết cô ấy muốn gì và cần gì
“Cuối tháng này, cô sẽ phải đưa ra một quyết định tương đối quan trọng. Hãy nhớ, dù bất cứ giá nào cũng không được từ bỏ.”
“Đại lễ của Văn đại sư nhất định sẽ không khiến tôi thất vọng, xin đa tạ!” Khoé mắt Mã Ái Hương nhếch nhẹ, để lộ vẻ sắc sảo đồng thời âm thầm nhớ kỹ lời dặn.
Văn Trạch Tài chỉ cười không đáp. Người thông minh không cần nói quá nhiều, vả lại biết hết rồi thì cuộc đời đâu còn gì thú vị nữa!
Lần này Mã Ái Hương đến, trước nhất là muốn cảm ơn Văn Trạch Tài đã giúp mình thoát khỏi đại kiếp. Sau nữa là làm cầu nối, chuyển lời giúp một anh bạn.
Người bạn này của cô có thân phận đặc thù thành ra không thể đích thân tới tận nơi gặp mặt đại sư. Vậy nên để bày tỏ thành ý, anh ấy đã đặc biệt nhờ Mã Ái Hương đi chuyển lời giúp mình.
Đợi hai vị khách quý về rồi, Triệu Đại Phi mới mon men lại gần, sờ sờ nắn nắn cái cục đen xì, to đùng nặng trịch như cục gạch
“Sư phụ, cái này dùng thế nào?”
“Mặt trên có con số đó, trực tiếp bấm vào giống như bấm máy bàn là được, chỉ khác là có thể thuận tiện mang theo bên người thôi.”
Đã dùng qua những mẫu mã di động hiện đại và xịn sò bậc nhất, hiển nhiên Văn Trạch Tài không mấy mặn mà với cái “cục gạch” cổ lỗ sĩ này. Chẳng qua thấy là lạ nên anh cũng cầm lên nghía qua một chút.
Không nằm ngoài dự đoán của anh, điện thoại di động thời này chỉ có vỏn vẹn hai công dụng, đó là nghe và gọi, chấm hết. Ngoài ra không còn chức năng nào khác, kể cả nhắn tin cũng không.
Văn Trạch Tài mang điện thoại sang tiệm quần áo, thành thạo bấm số ở quê rồi áp vào tai vợ, chu đáo dặn dò: “Em nói với cha, sau này nếu muốn tìm chúng ta thì cứ gọi số này. Đây là điện thoại của nhà mình.”
Điền Tú Phương ngớ ra, chưa kịp thắc mắc thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói nghiêm nghị quen thuộc: “Tìm ai?”
Điền Tú Phương vội vàng trả lời: “Cha, là con Tú Phương đây.”
“Tú Phương hả con?” giọng nói Điền đội trưởng đột nhiên cao vút, tràn ngập bất ngờ và vui sướng, “ừ ừ cha đây, thế có khoẻ không? Hôm bữa Trạch Tài gọi về thông báo con có bầu rồi. Mà dạo này ăn uống được chứ? Có bị nghén bị mệt gì không?”
“Dạ con khoẻ lắm cha ạ, con ăn được, vâng nhà con và các cháu đều khoẻ cả…”
Điền Tú Phương kiên nhẫn trả lời từng câu một. Đợi tới khi cúp máy cô mới quay sang hỏi chồng về sự xuất hiện đầy bất ngờ của chiếc điện thoại đắt tiền.
Sau khi nghe thấy tên Mã Ái Hương, Điền Tú Phương không thể không xuýt xoa tán thưởng: “Cô ấy đúng là nữ cường nhân.”
Vừa xinh đẹp lại giỏi kiếm tiền!
Tán gẫu thêm dăm ba câu với vợ, Văn Trạch Tài quay về tiệm đoán mệnh, dựa theo số điện thoại trên tờ giấy, bấm gọi.
Rất nhanh, đã có người bắt máy: “Alo, xin hỏi ai gọi đấy?”
Là một giọng nữ, rất nhẹ nhàng và ngọt ngào.
“Xin chào, tôi họ Văn, tôi muốn tìm Tiếu tiên sinh”, Văn Trạch Tài tự giới thiệu, rồi bổ sung thêm thông tin, “Là đồng chí Mã Ái Hương cho tôi số điện thoại này.”
“Rầm rầm rầm…” đầu dây bên kia truyền tới tiếng bước chân hối hả, rất nhanh sau đó máy đã được chuyển cho một người nam: “Xin chào Văn đại sư, tôi là Tiếu Thành Anh.”
===
Chú thích:
(1)Uy vũ: Vẻ mạnh mẽ đáng nể sợ (Hán Việt tân từ điển (xuất bản 1974) - Nguyễn Quốc Hùng)